Thứ Tư, 30 tháng 4, 2014

Phấn đấu kí số 2: Hòa hợp - Hòa giải? Không bao giờ! Nếu...

Nhật ký mở lần thứ 88
(ngày 30 tháng 4 năm 2014)
Nhân kỷ niệm ngày cả nước có một triệu người vui nhưng có cả 7, 80 triệu người buồn, mình định viết “một cái gì đó” để bộc lộ nỗi đau riêng của mình trong cái vụ “đánh đây là đánh cho Liên Sô, cho Trung Quốc” (Lê  Duẩn) mà mình cũng góp không ít… "công”… Nhưng xét thấy những sự sáng mắt sáng lòng của mình đã có từ lâu, lâu lắm rồi… cho nên mới trở thành “đại thoái hóa”, thành lực lượng thù địch” như hôm nay… Cho nên, xin phép các bạn, nhất là các bạn mới làm quen với blog của mình, biết thêm mình đã có những ý nghĩ gì? “Phản động” như thế nào ngay từ những ngày đặt chân lên mảnh đất Sài-Gòn bị… "bọn Đế Quốc Mỹ và ngụy quyền khát máu giết chóc áp bức bóc lột dã man"…. Mình xin post lại một entry viết từ năm 2010 (nguyên xi) và sau đó bổ sung thêm một vài ý kiến mới…

Phấn đấu kí số 2: Hòa hợp - Hòa giải? Không bao giờ! Nếu...

 

Ngày 29 tháng 4 năm 2010
Tô Hải
Nhân ngày 30 tháng tư thứ 35 đến, tớ nằm đọc cả trăm bài viết rất chi là chân thành của nhiều nhà chính trị, trí thức, văn nghệ sỹ, nhà báo của "phe thắng", đề xuất với "phe thua"... Tớ cũng chẳng còn muốn nhắc lại những lời nói hay ho và rất... "chính trị" của ông Trần Văn Trà là "Người Việt nam không có ai thắng, ai thua. Chỉ có Đế Quốc Mỹ là thua", (được ông Nguyễn Thành Tài, phó chủ tịch UBND t/p HCM thận trọng nhắc lại nguyên xi vế một, nhưng bỏ vế hai, trên HTV tối qua.) Tớ chỉ thương cho mấy hạt muối bỏ biển (ý của thi-nhạc sỹ N.T.T) đã không nói hết được những gì là gan ruột của mình về giấc mơ hòa hợp không bao giờ thanh hiện thực... mà khẳng định dứt khoát về 4 cái chữ hòa giải - hòa hợp như sau: KHÔNG! KHÔNG BAO GIỜ CHUYỆN ĐÓ TRỞ THÀNH HIỆN THỰC! NẾU... Lý do:
- Làm sao có thể hòa giải - hòa hợp với hàng vạn gia đình, con cháu họ khi cha ông họ bị cướp sạch ruộng đất, nhà cửa, bị đấu tố rồi giết hại bằng đủ kiểu dã man như thời Trung Cổ bởi những Đoàn, Đội Cải cách ruộng đất cơ chứ?
- Làm sao có thể hòa giải với cả triệu người vì quá sợ cải cách mà bỏ cả quê hương bản quán mồ mả cha ông, mà bồng bế nhau chạy vô Nam? rồi còn bị người ta tuyên truyền là bị "cưỡng ép, theo Chúa vào Nam"? (trong đó có toàn bộ gia đình, bố, mẹ, anh em, họ hàng tớ, không ai theo Đạo Công Giáo cả!)
- Làm sao có thể hòa giải với hàng triệu gia đình, sau chiến thắng Điện Biên, phải bỏ hết của cải, nhà cửa, xưởng máy "di cư" vô Nam để tìm tự do. Những người ở lại, thì mất hết sau các đợt cải tạo tư sản, cải tạo nhà đất, bị tịch thu từ cái máy may đến cửa hàng không quá 3 mét ở các phố hàng Đào, hàng Ngang, hàng Trống... và nhiều nhà hơi cao, cửa hơi rộng cũng bị tịch thu hoặc bố trí cho thành phần cốt cán vào ở cho đến nay cũng "cấm đòi lại!". (Giới văn nghệ cũng có hàng trăm người hoặc mất béng nhà cửa, hoặc "chiếm đóng" tọa hưởng kỳ thành trong nhà người khác cho tới hôm nay.) Cứ hỏi xem vợ NSND Đặng Nhật Minh xem vợ ông, pianist Phương Nghi, có cái nhà to đùng ở phố hàng Chuối bị trưng thu làm trụ sở Hội LHPNVN nay đã đòi được hay chưa? Hỏi hàng vạn người bị kiểm tra hành chính (sau 75) chỉ vì có nhà cao hơn 2 tầng (!?) nên bị tịch thu chỉ bằng một "lệnh mồm" xem có ai được xin lỗi và trả lại cùng với tủ lạnh, tivi có sẵn trong nhà, mà người ta khuân từ vùng mới "giải phóng" ra, chứ chẳng chiếm đoạt, bóc lột của ai xem. Có ai đuợc trả lại chưa? Tớ tin là chưa vì tớ có ông anh họ, Tô Ninh, chẳng phải tư sản, chẳng phải địa chủ mà còn là cựu chiến binh - cựu nhà báo nữa cũng bị "đánh" một cách bất hợp pháp như thế, đến nay gần chết vẫn... chưa được trả lại ngôi nhà Hàng Bông Nhuộm! Làm sao hòa giải với ông ấy chứ?
- Làm sao hòa giải với con cháu những người văn nghệ sỹ, trí thức bị đi tù không án, không thời hạn, thậm chí ra tù cũng chết dần chết mòn cả thể xác lẫn sự nghiệp, dù hôm nay có đền bù một cái giải thưởng này nọ kèm theo tí tiền còm nhưng không một lời xin lỗi!! Tớ không tin con cái, cháu chắt họ thôi căm thù đâu! 

- Làm sao có thể hòa giải với hàng triệu gia đình có cha, ông là sỹ quan phía "bên kia" bị đánh lừa bằng những lời hứa hẹn kiểu ông Trần Văn Trà "Người Việt Nam không ai thắng ai thua. Chỉ có Đế Quốc Mỹ là thua thôi!", đã hồ hởi (?) đi "học tập mang theo lương thực 10-20 ngày" để rồi bị đi mút mùa ở các trại cải tạo nơi rừng sâu nước độc, để ở nhà vợ con bị xua đi kinh tế mới... và không ít người đã mất xác cho đến nay, bao gia đình vẫn phải về tìm hài cốt ở những nơi chồng, cha họ đã từng bị "học tập", dưới danh nghĩa "khúc ruột ngàn dặm" một cách đắng cay và mai mỉa...
- Làm sao có thể hòa giải - hòa hợp với những người phải bỏ nước ra đi, sống ở quê người, những người bị làm mồi cho cá mập đại dương, cho lũ cướp biển, bỏ lại tất cả của cải, nhà cửa, xe cộ cho mấy ông cán bộ lấy làm chiến lợi phẩm? Cho đến tận hôm nay, mỗi lần về "du lịch thăm quê" nhìn ngôi nhà mình, cửa hàng mình, xưởng máy mình nay đã trở thành "của riêng" của mấy ông cán bộ cs đang làm chủ hợp pháp có đầy đủ giấy đỏ, giấy hồng mà chỉ dám đi qua mà chửi đổng? (Riêng giới văn nghệ sỹ, cho tới hôm nay cũng được làm chủ ít nhất cả trăm villa của những "kẻ thua phải bỏ chay", có vị do "bán đi kiếm cái nhà ngoại ô" nay đã có trong tay cả mấy ngàn cây vàng. Các vị này muốn hòa giải bằng cách trả lại cho các khổ chủ hợp pháp của các tài sản kia để tiến tới hòa giải-hòa hợp không? Chắc chắn là KHÔNG!
Và còn hàng ngàn, hàng vạn thứ chủ trương, hành động gây thù, gây oán ngàn đời không rửa sạch, xảy ra suốt hơn 60 năm tớ sống và làm việc trong "kinh hoàng và sợ hãi thường trực" nữa... Cho nên tớ mới nghĩ rằng:
CHỈ KHI NÀO, NHỮNG KẺ GÂY NÊN THÙ HẬN NHÌN RA LÀ MÌNH CÓ TỘI THÌ MAY RA SỰ HẬN THÙ MỚI ĐƯỢC DẦN DẦN ĐƯỢC NGUÔI NGOAI. (Tớ xin phép nhấn mạnh hai chữ "dần dần" chứ không thể là ngày một ngày hai).
Cụ thể giấc mơ của tớ là: Có một ngày nào đó nước ta có một vài ông to dám nói ra những gì các ông Goóc-Ba-Chốp, En-Xin, Putin và gần đây cả Medvedev nữa ĐÃ NÓI VÀ LÀM thì chẳng cần hô hào, mọi người sẽ lại gần nhau để tìm ra cách hòa hợp hòa giải... Bằng không thì... không bao giờ có, với cái kiểu CHO PHÉP ĐƯỢC HÒA GIẢI, cả!
Tớ cũng mong ước các vị nào đó có vai trò nặng kí trong "Đảng- Chính- Phủ" hãy tuyên bố đột phá (như Khơ-rút-xốp ở Đai Hội XX ấy)
"ĐẢNG của chúng tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ giải phóng dân tộc, nay trước nhiệm vụ xây dựng đất nước, đưa cuộc cách mạng kinh tế, khoa học, xã hội và nhân văn lên tầm cao mới, chúng tôi thấy không đủ tài năng và trí tuệ. Vậy xin nhường quyền lãnh đạo đất nước cho mọi nhân tài không phân biệt chính kiến, tôn giáo, đảng phái... ra lãnh đạo đất nước bằng một cuộc tuyển cử thật sự công bằng, văn minh"…
Chỉ lúc ấy, mọi giấc mơ về hòa giải-hòa hợp mới thực sự bắt đầu. Bằng không thì đúng như anh Nguyễn Trọng Tạo, "Làm sao để không còn 30 tháng 4" CHỈ LÀ NHỮNG HẠT MUỐI BỎ BỂ MÀ THÔI!
Tô Hải
28/04/2010


Ý kiến mới của Tô Hải phản biện Tô Hải:
- Cách đây 4 năm ,Tô Hải quá ngây thơ khi tin rằng ở Việt Nam sẽ có những người như Góoc-Ba, Eltsine… sẽ đứng lên đập tan cái chế độ Xuống Hố Cả Nút này! Tô Hải chưa nhìn rõ rằng :
  1 - Tất cả những kẻ đang cai trị đất nước này chẳng có ai phục ai, chẳng có lý tưởng, lý luận gì ráo, thậm chí cũng chẳng phải là cộng sản cộng xiêc gì xất. Tất cả đều chỉ có một mục đích nắm chắc cái ghế quyền lực để làm giầu cho ba đời con cháu họ hàng thân thuộc bọn chúng mà thôi! Bởi thế cho nên “tham nhũng đã trở thành nội xâm" mà không thằng nào không trở thành con tin của bất cứ… thằng nào!!! Và chuyện chống nhau nếu có chỉ là tranh ăn, tranh quyền ai hơn ai thua mà thôi!
  2 - Nếu có xảy ra chuyện “thay quần, đổi áo” thì… vẫn là cái xác và cái hồn của những tên “hề cũ” ra kêu gọi “dân chủ hóa”, "xã hội hóa”, "tư nhân hóa”, "cổ phần hóa”… để… tất cả của cải, tài nguyên đất nước sẽ lại rơi vào tay chính chúng nó, anh em, họ hàng chúng như những xã hội “cộng mà không cộng” ở bên Nga, bên Ukraina  là cái chắc!
  3 - Phải triệt để chống lại cái đường lối “xóa bỏ hận thù, hướng tới tương lai”, đặc biệt là cái “nghị quét 36” đối với người Việt ở nước ngoài.
Cái bẫy “đăng ký quốc tịch lại” cho  Việt Kiều vừa qua may thay chỉ có rất ít người mắc bẫy… Nên nhớ: Đồng chí của họ, các bậc cha chú bậc thầy của họ, họ cũng sẵn sàng đành cho dập đầu nữa là mấy ông bà “khúc ruột ngàn dặm”… mà lại… có sẵn đô-la nữa thì… hòa hợp sẽ là mất tuốt!
Cuối cùng …. này Tô Hải! Hãy luôn luôn giữ vững ý chí: KHÔNG BAO GIỜ CÓ CHUYỆN HÒA HỢP HÒA GIẢI NẾU CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN GIẢ CẦY NÀY CHƯA ĐƯỢC GIẢI THỂ!
Nhớ! Nhớ! Nhớ! Nhớ mãi nghe chưa lão già?

Làm sao những người này có thể hòa hợp được với cộng sản (dù dỏm) đi nữa?

TRẦN PHU, TRẦN PHÚ, TRẦN PHÙ… ÔNG LÀ AI DZẬY ?


 Nhật ký mở lại lần thứ 87
Ngày 29 tháng 4 năm 2014

 
Hai ngày liền, lần đầu tiên kể từ ngày khai sinh nước VNDCCH cho tới hôm nay là C.H.X.H.C.N.V.N.trên Tivi nhà nước, người ta phát đi, phát lại một chương trình tưởng niệm cấp Nhà Nước, có khá đầy đủ các người đứng đầu đảng cộng sản và quốc hội cộng sản 94% ở hai địa điểm  Phú Yên và Hà Tĩnh... Ở đó, họ cho lập các đến đài, bàn thờ hoành tráng, kéo nhau đến xì xụp khấn vái  để kỷ niệm một ông “thánh chết” của họ, ngỏm củ tỏi đã... 83 năm (nghĩa là năm tớ mới lên…5!) ở cái tuổi… 27! Ông này về nước làm cách mạng cộng sản sau khi tốt nghiệp trường Đại Học Đông Phương Liên Xô dưới cái tên Likvey và là người được bầu là Tổng Bí Thư đầu tiên của Đảng họ (lúc đó chỉ có đúng 7 người họp nhau ơ Hương Cảng… (Ông Hồ bị... “cho ra dìa” kể từ khi sang Nga không cho dự họp quốc tế cộng sản mà chỉ làm đại biểu của “Nông Dân Quôc Tế”). Vậy mà, trong các “báo cáo - diễn văn khoa học”, người ta cứ xưng xưng bốc phét lên là… "Trần Phú, người học trò xuất sắc của… Hồ Chủ Tịch?” (hơn ông Phú có… 14 tuổi )… Mình lại nhớ về những kỷ niệm “không hay ho” gì về cái ông chỉ hoạt động cách mệnh vô sản trong nước đúng có từ tháng 3/1931 đến 19/4/1931 nghĩa là được chưa đến một tháng thì bị  mật thám Pháp tóm cổ do chính đồng chí phản bội Ngô Đức Trí của Phú chỉ điểm. Tuy vậy, cái ông Phú này đã nổi tiếng vì cái ĐỀ CƯƠNG ĐẠI (VÔ)VĂN HÓA “TRÍ PHÚ ĐỊA,HÀO, ĐÀO TẬN GÔC TRỐC TẬN RỄ” để rồi bao kẻ ngu trung, cơ hội theo đề cương này mà phá tan hết mọi cơ cấu xã hội ngàn đời của Việt Nam. Đau khổ nhất là giới trí thức, văn nghệ sỹ, mãi tận hôm nay vẫn là… đối tượng cần "cải tạo, giáo dục?” nếu không quy phục bề trên! Ông này, trong các buổi học tập bồi dưỡng chính trị cho văn nghệ sỹ miền Bắc (kể cả miền Nam, sau “Đổi Mới” vờ vĩnh được mấy tháng) đã hơn một lần được các nhà lãnh đạo cao cấp như Tố Hữu, Hoàng Tùng,Trần Độ... nêu lên như một bài học xương máu về bệnh “ấu trĩ tả khuynh”... Và chính tớ đã được nghe trực tiếp Vũ Kỳ kể: Khi vào Bảo Tàng Cách mạng mới khánh thành, Bác đã đứng khá lâu trước hình Trần Phú rồi chỉ tay nói với rất nhiều người đi theo là : "Chú này ngày xưa gây nhiều khó khăn cho Bác lắm đấy!”

Vậy mà... đã 110 năm rồi, người ta bỗng bỏ bao tiền bạc công sức ra để di chuyển đến tận 2 nơi xa xôi cách Ba Đình cả 5, 7 trăm cây số để “ăn mày cái vinh quang” chẳng thơm tho gì của cái lão chủ trương “giết! giết nữa bàn tay không ngơi nghỉ...” này ?

Sau đây là bài viết kịp thời trên facebook của tớ; Đã có nhiều ý kiến, tài liệu được bổ sung... Mong các bạn tiếp tục góp ý. Nhất là: Mục đích của họ là gì đây? Đầu óc tớ dạo này hơi bị hạn chế về phân tích và tổng kết (analyse-synthèse) mất rồi !

Sợ quá! Sợ quá! Kỷ niệm quốc gia về người anh hùng của Đảng họ Trần Phú: Tác giả của luận cương (vô) văn hóa :TRÍ PHÚ ĐỊA HÀO ĐÀO TẬN GỐC TRỐC TẬN RỄ, người Tổng bí thư Cộng Sản Việt chính thức đầu tiên với cái tên Lý Quý khi ở Tầu và Likvey khi được đào tạo ở Đại Học Đông Phương ở Liên Xô..., kém ông Hồ đúng 14 tuổi, nhưng đã tỏ ra cộng sản hơn cả đàn anh, nhất là đề cương chính trị: Phân chia dân tộc Việt ra các giai cấp để làm cách mạng, diệt trừ không thương tiếc những ai có tiền, của, ruộng đât và nhất là có... học (Trí Thức)! Chính thức về nước tháng 3/1931 chưa làm được cái trò trống gì thì ngày 19 tháng 4/1931 đã bị Tây tóm cổ! Rồi... "hy sinh anh dũng" tại.... Bệnh viện Chợ Quán Saigon. Thế mà toàn dân phải lễ vái kỷ niệm ông "Thánh tổng bí thư của họ" trẻ (26 tuổi) đã cống hiến cái gì to lớn thì đến bố tớ và tớ (khi tay này chết tớ - nay 88 tuổi - mới lên 4!) Nhục cho dân tộc này quá làng nước ơi! Quang Trung, Lê lợi thậm chí cả đến Nguyễn Thái Học, Đề Thám... đâu có được ai tổ chức cho một cái kỷ niệm dù cấp xã, huyện hay tỉnh!? Mỗi lần nhắc đến tên hắn tớ lại nghĩ đến những Nguyễn Manh Tường, Trần Đức Thảo và hàng ngàn văn nghệ sỹ bị đấu đá, đi cải tạo (?) theo đề cương văn hóa của hắn mà tởm! Mong mọi người hãy cảnh giác, dừng mắc lừa! Chú ý xem vì sao năm nay họ lại kỷ niệm theo cấp nhà nước cái tên bí thư của bọn họ chết cả 83 năm trời mà chẳng ai biết, ngoài cái đề cương "giết, giết nữa bàn tay không ngơi nghỉ" của hắn đã được lớp đàn con ,đàn cháu ngu trung và cơ hội áp dụng để muôn năm cai trị dân tộc khốn khổ này ! "