Thứ Hai, 19 tháng 5, 2014

NHÂN CHUYỆN CÓ LỜI KÊU GỌI “TOÀN DÂN XUỐNG ĐƯỜNG.”.. NHỚ LẠI CƠN ÁC MỘNG CÁCH ĐÂY 3 NĂM



       Nhật ký mở lần thứ 93

      (Ngày 19 tháng 5/2014)


NHÂN CHUYỆN CÓ  LỜI KÊU GỌI “TOÀN DÂN XUỐNG ĐƯỜNG.”..

   NHỚ LẠI CƠN ÁC MỘNG CÁCH ĐÂY 3 NĂM



  Cái tháng 3 năm 2011 ấy , mình bị “ném đá” khá tàn bạo  trên một số các trang web , “chống cộng đến cùng” ,”chống cộng bằng bất cứ giá nào” ,”chống cộng chết bỏ”,…nhất là các trang web hải ngoại mà người viết cứ thoải mái hô hào “hy sinh cho tự do ,độc lập”mà chẳng lo phải đối mặt với cả một lực lượng khổng lồ bậc nhất Á Châu ,chỉ sau có Trung Cộng , về lực lượng an ninh , vũ trang …nhà tù …và nhất là cái quyết tâm “còn Đảng còn mình”… ,Không chỉ của những kẻ tay còng-tay súng ,mà còn cả ở hàng triệu con người đói khổ ,quanh năm “khoai khô-mắm nhút,” 2 vợ chồng chung một chiếc quần ,cả làng chết đói gần hết..Và hôm nay ,cái bọn cầm súng đa số là bọn nghèo-đói-vô học này ,cộng với cái đám đông lần đầu “nhờ ơn đảng-bác”, nhìn thấy cái bóng điện, có đươc cái Tivi ,có tạm đủ cơm ăn, áo mặc (nhất là ở miền Bắc) mà… đòi họ xuống đường để “phản đối” chính phủ đã khó chứ đừng nói đến “lật đổ” nữa !...Tóm lại ,với mình ,qua hơn nửa thế kỷ “sống sót” ở cái chế độ khốn khổ này ,qua thực tế tiếp xúc với đủ hạng người trên mọi miền đất nước ,mình khẳng định :

    VIỆC HÔ HÀO TOÀN DÂN XUỐNG ĐƯỜNG LÚC NÀY LÀ :CHƯA ĐÚNG LÚC !
(Xin gạch đít 2 chứ LÚC NÀY chứ không phải là LÚC NÀO CŨNG KHÔNG…)
Mình cũng xin nhấn mạnh đến cái việc HÔ HÀO TOÀN DÂN XUỐNG ĐƯỜNG là phải hiểu theo nghĩa một cuộc tổng khởi nghĩa trên khắp đất nước , một còn một mất chứ không chỉ là một cuộc biểu tình phản đối           một hành động ,một chính sách không hợp lòng dân ở một thời điểm ,dịa điểm  nào đó)

Mình đã đưa ra những lý lẽ để công khai phản đối chủ trương này của những người mà  xưa nay  mình …không hề kém phần kính trọng về “lòng nhiệt tình yêu nước” của họ .Mình cũng mất luôn một vài  ông bạn hăng máu vịt “Đánh chết bỏ” từ xưa của mình ! Bởi vì :Họ cho là mình đã dội nước lạnh vào “phong trào đang lên” vì theo họ :”Phải có hy sinh mới có thắng lợi”….Và dù cho bị bắt ,bị giết một số thì cũng là một cuộc “tập dượt” cần có cho những cuộc “chiến đấu về sau “ ….Quần chúng tự phát , không cần ai , không cần tổ chức nào lãnh đạo hoặc làm ngòi nổ ,làm trụ cột cũng cứ để cho nó ….tự phát !
   Và cho đến hôm nay ,tháng 5/2014….

Lại có chuyện hô hào “TOÀN DÂN XUỐNG ĐƯỜNG NGÀY 18/5/2014 “
Để phản đối bọn bành trướng Bắc Kinh….

   Đặc biệt là lời kêu gọi này được nhiều trang mạng tung ra ,dưới danh nghĩa cá nhân có,  một số tổ chức có…ngay sau khi đã có các vụ biểu tình-cướp-phá ,bạo lực đến chết người ,thậm chí “tấn công người nước ngoài đang đầu tư ở nước mình ” bất kể quốc tịch gì  miễn là…mũi tẹt da vàng !...,

   Mình chả dám đoán mò là AI chủ mưu cái vụ “biểu tình vô học-vô văn hóa” này …Nhưng nằm một chỗ mình vừa đọc và xem qua các vidéo-clip các cảnh “biểu tình của bọn lưu manh-ăn cướp” này thì mình đã nói ngay với bà xã :

     -Thôi rồi ! Sẽ..” hết biểu tình” từ nay trở đi cho mà xem ! Nhà cầm quyền sẽ nhân cái cớ “trời cho”( hay người cho?) này mà hủy các thứ đã trót tuyên bố :” Biểu tình là chính đáng “  ,”Biểu tình là thể hiện lòng yêu nước của người dân”là cái…chắc !

      Và quả là như thế . Chủ nhật 18/5/2014 coi như là ngày chính thức ban hành và thực thi ngay cái luật cấm biểu tình bất hợp pháp (còn biểu tình thế nào là hợp pháp thì cứ xem meeting của” giới trí thức t/p HCM phản đối vụ giàn khoan HD981  tai hội trường Đại Học Khoa Hoc Tự Nhiên.
 (cũng đúng vào thời gian mà ngoài đường phố an ninh bắt tất cả những ai tự phát biểu tình , khiêng vứt lên xe \như bắt heo đưa vào lò mổ )





 có đủ cờ đảng-nhà nước và tượng Bác là biết ngay “”Hợp pháp là thế đấy !” Khỏi thắc mắc, bàn luận dài dòng !...
   Nhưng mình phải nói thiệt cái điều này ,dù biết rằng sẽ làm cho một số ai đó không đồng ý :

       CŨNG MAY THAY !NẾU KHÔNG CÓ SỰ CỐ BÌNH DƯƠNG,BIÊN HÒA , VŨNG ÁNG..LIỆU CUỘC KÊU GỌI TOÀN QUỐC XUỐNG ĐƯỜNG NGAY 18’5/ VỪA RỒI SẼ ĐI ĐẾN…BẾN BỜ NÀO !
 với cái đám người kinh tởm kia sẽ “dây máu ăn phần” với cấp số nhân ?Sợ thiệt …Và mình lại lục lại cái cảm giác.. ..ghê rợn mà mình đã viết cách đây hơn ba năm để ai chưa đọc (nhất là các bạn trẻ mới làm quen với blogspot của mình )


191. Phấn đấu ký 41: Cơn ác mộng kinh hoàng
Tô Hải   

      Chưa bao giờ, kể từ ngày tớ “mất mối tình đầu” cách đây… 69 năm, tớ bị mất ngủ nhiều như thế này. Lý do:

     A-/ Tớ bị bội thực vì phải nuốt quá nhiều thông tin mang tới cho tớ hết hy vọng này đến… thất vọng khác.

     B-/ Tớ bị hoang mang về cái “chỗ đứng”của tớ trong cái định hướng:
PHẢI NÓI LÊN NHỮNG SỰ THẬT MÀ NHIỀU NGƯỜI, KỂ CẢ CÁC ÔNG LÃNH ĐẠO CŨNG NGHĨ NHƯ TỚ NHƯNG KHÔNG HOẶC CHƯA DÁM NÓI RA MÀ THÔI.
 Đó là:
CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN ĐÃ BỊ THỰC TẾ VỨT VÀO SỌT RÁC Ở NGAY CÁI MẢNH ĐẤT VIỆT NAM KHỐN KHỔ NÀY TỪ KHUYA RỒI!
         Cái mà người ta đang cố bám lấy chỉ là
CÁI VŨ KHÍ XẤU XA, TỘI LỖI NHẤT CỦA CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN: CHUYÊN CHÍNH VÔ SẢN mà thôi!
TẤT CẢ CHỈ ĐỂ DUY TRÌ MỘT CHẾ ĐỘ TOÀN TRỊ, PHÁT XÍT HOÁ CỦA MỘT NHÓM QUYỀN LỢI “MUỐN MUÔN-NĂM”, CHA TRUYỀN CON NỐI NẮM CHÍNH QUYỀN!

       Tiêu diệt mọi hành động thậm chí mọi ý tưởng, (dù mới trong ý thức), của những ai dám phản đối “HỌ”, bằng mọi thủ đoạn, từ thẳng tay bác bỏ, chụp mũ, vu khống đến bắt bớ, tù đầy, thủ tiêu, bằng hai công cụ độc quyền được nuông chìều, trả lương hậu hĩ nhất là Công An và "mạng lưới truyền thông lề phải” khổng lồ, rằng rịt khắp nơi, khắp chốn.

       C-/ Tớ chưa bao giờ đánh giá cao cái “dân trí phản đối chính quyền” mà tớ phải gọi chệch đi là “Thói quen dám làm một cái gì đó” sau cái chết oan uổng của một đồng loại như anh Khương ở Bắc Giang… và gần đây nhất là cái chết tức tức tưởi của Bác Tùng ở ngay trung tâm Hà Nội (252 Trần Khát Chân)… Huống hồ là chuyện “tự thiêu” của anh Sơn ở Đà Nẵng thì chỉ là chuyện “tò mò đứng xem cho biết” chứ ngay gia đình anh đâu có ý kiến, ý cỏ gì?. Chẳng ai vác xác cái anh Bouazizi Việt Nam này đi biểu tình cả! Tớ dám khẳng định là thế, ít nhất là trong thời điểm này..



     Và tớ đã bức xúc trước những lời kêu gọi “Thời cơ đã đến”, đã  rất lo cho những lời kêu gọi xuống đường “giờ… địa điểm… mang theo những gì… cờ gì… cách chống cự phải thế nào”… của những người mà tớ cho là “chưa phải lúc” bằng một bài “Hương hoa lài làm tôi nhức óc" với đủ mọi lời lẽ rào trước đón sau, thậm chí gọi những người có lời kêu gọi “nổi dậy ngay lúc này”, “không cần ai lãnh đạọ”, “thời cơ ngàn năm có một”… là “những người tớ luôn kính trọng”, cùng đi đến một mục đích nhưng không chung một cách đi, một con đường, bằng những phân tích qua những thực tế lịch sử và tại chỗ, bằng những lời lẽ chân tình và hiểu biết hạn hẹp của một người đáng lẽ lúc này chỉ nên lo đến cái bữa ăn hàng ngày đang bị cắt bớt đi trong cơn bão giá…

       Và điều tớ e ngại đã xảy ra: Đó là một sự phản ứng khá gay gắt về quan điểm của tớ. Với những ý kiến chất vấn tớ “Vậy thì bao giờ mới là thời cơ?”,” bác định há miệng chờ sung đến bao giờ?” “Nói nhiều rồi, hãy làm đi, hãy xuống đường cùng con cháu đi, bằng không bác vẫn chỉ là “thằng hèn” mà thôi” v.v. và v.v..., tớ nghĩ: Chẳng thể trả lời và cũng không cần trả lời.

CỨ ĐỂ THỜI GIAN VÀ THỰC TẾ SẼ THAY TỚ TRẢ LỜI!
 
       Và hai tuần đã trôi qua… Không có gì vẫn là…. “Không có gì”!
Tuy nhiên, không phải không có những kẻ đã lớn tiếng: “Tô Hải, Nguyễn Minh Cần, những tên cộng sản phản tỉnh giả vờ”,… “Đảng cộng sản đã bắt bọn chúng phải hạ mặt nạ”… hoặc “Thẻ Đảng chúng cất ở đâu?” (kèm theo một cái thẻ Đảng của ai đó), một vật chứng mà bản thân tớ chưa nhìn thấy bao giờ khi tớ từ bỏ được cái Đảng Lao động thuở xa lơ xa lắc.

Ùa theo là những tên đặc vụ 2, 3 mặt lại có dịp “chửi bới tất cả” những ai mà chúng gọi là “dân chủ cuội”, là “đặc công đỏ" ở trong cũng như ngoài nước. Thậm chí có tên kêu gọi “Cộng sản phản tỉnh hay không phản tỉnh đều phải tiêu diệt hết”, “Phải bạo động chứ không bất bạo động gì xất!”, ”Phải lập lại nền Cộng Hoà của miền Nam Việt Nam với lá cờ vàng ba sọc đỏ”, “Quần chúng là sức mạnh vô biên", “Không nghe theo thằng hèn T.H", "Cách mạng chỉ thành công khi chính những người cộng sản tự lật đổ”…

      
Tớ thật sự rất buồn và bất lực vì:

     - Không có sức, có tài, có thời giờ để “nói lại cho rõ” những quan điểm của mình..

      - Từ bài viết thật lòng mình đã gây nên chia rẽ trong nhận thức của nhiều người kể cả “kẻ thù” cũng như bạn, những “fan” của tớ. Có người còn đến tận nhà để phản đối và “sẵn sàng đẩy xe lăn cho tớ đi biểu tình cùng họ (vào 2 giờ chiều chủ nhật 6/3/2011)

      -“Bác cứ đeo đầy huân chương vào đi đầu xem “họ” có dám bắn không nào!”. Nhưng khi nghe tớ giải thích “Vì sao tớ không đi được” thì họ ra về với câu nói làu bàu nhưng cốt để tớ nghe được: “Ông già sắp xuống lỗ còn… “Sợ” như thế thì lớp trẻ còn tin được vào ai cơ chứ!”

      - Kèm theo là những điều mà tớ mong đợi cứ ì ì.... dậm chân tại chỗ, thậm chí đang có nguy cơ… bất lợi cho các lực lượng nổi dậy do sự không dứt khoát của các cường quốc đang tính toán thiệt hơn… của mỗi nước.

        Cho đến hôm nay (12/3/2011), trên các tờ báo lớn, có uy tín thường viết những bài đứng về phe nổi dậy đã xuất hiện các tít làm tớ không vui được như:

      - Quân ủng hộ Gaddhafi đã chiếm lại Zouiya và đang tiến về phía Tây.
      - Lực lượng ủng hộ Gaddafi đã quyết biến những nơi quân nổi loạn thành những nơi “đêm tối vĩnh viễn”,…
      - Chính phủ Gaddhafi treo 410.000 USD cho cái đầu của Moustapha Abdeljalil (chủ tịch Hội Đồng Quốc Gia Chuyển Tiếp Lybia đóng tại Benghazi…)
    
- Gaddhafi quyết dấn thân vào một cuộc chiến dầu hoả “thách thức một cuộc chiến dầu hoả”..
     - Quân Gaddhafi tiếp tục oanh tạc, quân nổi dậy “đang đứng trước một tình thế bất lợi”….
    - Quân nổi dậy đang kêu gọi ứng cứu v.v. và v.v…

Nhưng Mỹ, khối EU, NATO,…. vẫn chỉ là “xem xét” “đặc biệt quan tâm” thậm chí không nhất trí được với nhau về những gì họ đã “đe doạ” sẽ này, sẽ nọ,… với chế độ độc tài Gaddhafi… Trừ một mình ông Sarkozy (Pháp) trở thành kẻ “đơn độc” hay đơn ca? (solo-chữ của Le Monde) khi tuyên bố coi Uỷ ban lâm thời là đại diện hợp pháp của Libya và lập tức nhận được sự trả đũa cứng rắn của phía Gaddhafi là cắt đứt mọi quan hệ ngoại giao và đe doạ sẽ tung ra những “bí mật chết người về Tổng Thống nước Pháp”.
 
     - Khối EU thì lại “nhẹ nhàng” hơn: công nhận phe đối lập là người đối thoại hợp pháp nhưng cũng công nhận những “phe đối thoại” khác cũng… hợp pháp (Le Figaro 12/3/2011).

    - Trong khi đó, Tổng Thống Obama vẫn thận trọng: Sẽ hành động nếu có sự đồng ý của Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc….

   
- Riêng cuộc biểu tình đòi: Một quốc hội do dân tự do bầu, một nền tư pháp độc lập, quyền tự do ngôn luận, tự do tôn giáo, tự do báo chí, quyền con người, thả các tù nhân chính trị (sao giống ta thế?) Tại Marocco, Arabia-Saoudite, Yemen,... sau khi bị giải tán bằng lực lượng vũ trang có tổn thất về sinh mạng thì, ngày 12/3/2011 VUA Muhamed VI đã vội tặng cho nhân dân Ma Rốc một cuộc “cách mạng yên bình” bằng cách ra lệnh cho những người đang thực nắm quyền đất nước phải sửa đổi hiến pháp và hiến pháp mới cần đáp ứng tất cả các yêu cầu của nhân dân. Không những thế ông vua nắm 1/3 sản lượng dầu thế giới như Arabia-Saoudite, vừa hứa hẹn sửa đổi hiến pháp, lại còn mở kho tiền tặng cho những người nghèo, những người thất nghiệp ngay tại chỗ nhiều tỷ USD (thực sự thay đổi hay chỉ là mị dân đây không biết?)
Thế rồi,… mấy ngày qua, chẳng còn thấy ai xuống đường biểu tình, biểu tiếc gì hết trơn!… Thêm vào đó, những nước đã thanh toán được những kẻ độc tài, gia đình trị nay bắt đầu có hàng trăm vấn đề nan giải, thậm chí đã có biểu tình, vạch tội nhau, (Tuinisie đã 3 lần thay đổi “chính phủ chuyển tiếp”).
 
       - Cứ thế, mọi tin tức đến càng nhiều, tớ càng thêm chán chường cho mấy ông Tây, ông nào cũng đặt quyền lợi của nước mình lên trên hết! Đuổi được thằng độc tài này đi liệu có dựng lên được một chính phủ có lợi cho các ông ấy hay không? Đó mới là vấn đề mà các ông ấy phải cân nhắc và không thể thống nhất… Cứ thế… tớ suy nghĩ… suy nghĩ... thỉnh thoảng lại thở dài một phát, chán ngán, mệt mỏi… Bỗng:

….”
Ầm! Ầm! 2 tiếng nổ lớn, tiếp đó là có tiếng gọi, tiếng chân chạy, tiếng còi xe rúc liên hồi… Lại có cả tiếng gọi: “Bác Hải ơi! Xuống đây đi! Cách mạng đã nổ ra rồi, nhân dân đã xuống đường bác còn chờ gì nữa?” Tớ tung chăn nhảy xuống, quên hết cả mình là một anh chân què, xương sống gẫy. Đầu cầu Hoàng Hoa Thám, hàng đoàn, hàng đoàn người, kẻ tay cầm gậy, kẻ cầm dao, mặt đằng đằng sát khí hô lớn: “Phải hỏi tội bọn cộng sản!”… Hỗn loạn… Ầm ĩ…. Không hàng ngũ. Mạnh ai nấy hô: “Trả lại nhà cho nhân dân!”, “Trả lại cửa hàng cho tao” có cả những câu “Đuổi cổ bọn Bắc kì về Bắc!”….. Chiếc xe của anh bạn fan của tớ leo lên vỉa hè để chạy thẳng tới công trường Nhà Hát Lớn… Ở đấy, trên một cái bục, tớ thấy mấy bộ mặt quen quen hình như đã gặp ở đâu trên mạng… Tay ông ta cầm một khẩu súng tiểu liên, đầu đội beret màu đỏ, quân phục rằn ri đang hô cho một đám đông quần chúng: “Chào cờ! chào!”… Một lá cờ vàng 3 sọc đỏ từ trên nóc nhà hát được thả xuống và bài “Này thanh niên ơi quốc gia đến ngày giải phóng…” nổi lên… Nhốn nháo… Nhộn nhạo… Kẻ trước… Người sau…. Mạnh ai nấy hát. Bỗng có một người tớ cũng rất quen mặt chạy thẳng lên diễn đàn cướp Micro hô lớn: “Không để bọn cơ hội cướp công cách mạng! Đả đảo bọn “chính trị sa lông”! Đả đảo bọn khiêu khích chống cộng giả vờ.!.. Đoàng! Đoàng!... Hai phát súng nổi lên, mùi thuốc súng khét lẹt… Chưa rõ đầu cua tai nheo ra sao thì từ phía sau đám đông có tiếng hô: “Anh em ơi! Bọn cộng sản đàn áp đã đến… quyết không lùi bước phen này!”. Đùng! Đoàng! Ầm!.. Một loạt súng nổ, lựu đạn cay, khói mù toả khắp đường phố, vòi rồng phun nước phá tan đừng đám người đang nhớn nhác không biết theo ai? làm gì?. Tớ vội cùng anh bạn nép vào một căn nhà bỏ ngỏ  trên đường Lê Lợi. Thật ngạc nhiên và kinh hãi khi thấy lủng lẳng treo trên cái móc quạt trần là xác người chủ mới, đã chiếm dụng những cửa hàng đã bị cải tạo năm nào. Hoảng hồn, tớ chui qua một căn khác thì… eo ơi! 3 xác chết đạn bắn trúng tim, trên ngực đều ghim mấy chữ “bọn ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản”. Chạy tuốt ra chợ Bến Thành thì cả một cảnh hỗn loạn, cướp bóc, đốt phá của những tên đang còn mặc áo tù vừa thoát khỏi nhà giam Chí Hoà. Tiếng khóc. Tiếng la. Tiếng van xin. Mùi máu. Mùi khói đạn. Mùi thức ăn đổ bừa bãi xông lên nhức óc… Tớ vội bỏ anh bạn lẻn ra phía cửa Tây đi thẳng đến Toà Đốc Lý xưa (UBNDTP)... Ở nơi trước kia đặt tượng ông Hồ nay bỗng thấy sừng sững một khán đài rất trang nghiêm, đằng sau có chôn cả chục cái cột, lủng lẳng là mấy chiếc dây thừng, thắt nút sẵn… Cách mạng tự phát sắp đưa ra xử án những ai đây? Tớ giật mình thấy: thầy Thích Quảng Độ, Lê Thị Công Nhân, bác sĩ Nguyễn Đan Quế, Nguyễn Thanh Giang, Vũ Cao Quận, Phạm Quế Dương, Nguyễn Đắc Xuân, Hoàng Phủ Ngọc Tường thậm chí cả mấy người tớ tưởng đã chết rồi như Dương Quỳnh Hoa, Trương Như Tảng, đều bị trói giật cánh khuỷu. Trước ngực mỗi người đều có 1 tấm biển “vạch tội bọn đội lốt cách mạng cứu đảng cộng sản Việt gian”. Chánh án nhìn lên thì tớ bật ngả ngửa, té ra là Trần Hùng Văn "tên tự xưng chống cộng sản số một”, tên phá nát mọi tổ chức chính trị của đồng bào hải ngoại bằng mọi thủ thuật “điệp viên xám”. Tớ chưa kịp phản ứng thì nó đã phát hiện ra tớ hô lớn: “Bắt ngay thằng cộng sản phản tỉnh giả vờ kia anh em ơi” và lập tức nó hô “Đưa ngay thằng này ra treo cổ, không cần xét xử!”. Thế là một bọn đầu trâu mặt ngựa kéo liền tớ ra một cây cột… Giãy giụa, kêu cứu, giải thích,… Tất cả đều vô ích! Cậu bạn đi theo tớ cố chen vào phân trần cái gì đó. Lập tức tớ nghe nó (Trần Hùng Văn) thét: Cả thằng nhóc này nữa, Treo cổ hết! Tớ chỉ kịp nghe một câu cuối cùng “Khổ thân bác rồi bác Hải ơi! Tại cháu không kịp nghe bác” thì cái thòng lọng đã chịt vào cổ tớ kéo thẳng tớ lên trời. Tớ giẫy giụa, giãy giụa, ú ớ,… cựa quậy và…. tỉnh giấc!!!

Thì ra chỉ là một cơn ác mộng!
 
Bà xã tớ hoảng hồn: “Anh làm sao thế? Chưa thấy bao giờ anh có thể giẫy giụa mạnh mẽ đến thế! Ác mộng à?”

Trong tiếng thở hổn hển vì tim vẫn đập thất thường, tớ kể lại cơn ác mộng vừa qua cho bà xã nghe và bà xã an ủi tớ.

.
“Anh cứ lo chuyện con bò trắng răng làm gì, để đến khi ngủ vẫn gặp phải những ác mộng như vậy! Cái chuyện này không thể xảy ra đâu! Ít nhất là cho đến ngày anh….đi về…..Cali !
Tớ ngượng quá, ngượng ngay cả với cơn ác mộng vừa qua.
Kể lại, các bạn đừng cười tớ nhé!

Tô Hải
12/03/2011

 .
             Và cho tới hôm nay đây ,đọc lại những gì mình đã viết cách đây hơn 3 năm ,mình vẫn thấy :

   CHƯA PHẢI LÚC TOÀN QUỐC XUỐNG ĐƯỜNG ,

    Và thêm mấy ý kiến này :

   HÃY ĐỂ CHO NHỮNG TRÙM QUẢ THỐI ,NÓ THỐI ĐẾN LÚC RƠI RỤNG ĐỒNG LOẠT DO CHÍNH CHÚNG GÂY THỐI LAN SANG NHAU ,DO SỰ GÓP SỨC CỦA GIÓ ,CỦA BÃO ,CỦA NẮNG ,CỦA MƯA VÀ CỦA CHÚNG TA ,NHỮNG NGƯỜI ĐANG RUNG CÂY BẰNG MỌI THỦ PHÁP VÀ SẴN SÀNG XUỐNG ĐƯỜNG MỘT LẦN NHƯNG LÀ LẦN CUỐI , ĐÁNH GIẬP ĐẦU  CÁI CHỦ NGHĨA  ĐÃ BỊ CHÔN VÙI TỪ KHUYA Ở CÁC NƯỚC VĂN MINH, KHI THỜI CƠ TỚI ,CÓ KHI LÀ TỚI NGAY TỪ CÁI NƯỚC ĐANG ĐÀN ÁP TÀN TỆ NHÂN DÂN CỦA HỌ CŨNG NHƯ ĐANG ÂM MƯU XÂM CHIẾM TỔ QUỐC TA.
  THỜI CƠ ĐÓ PHẢI ĐẾN VÀ SẮP ĐẾN ,MÀ ĐÃ ĐẾN THÌ KHI XUỐNG ĐƯỜNG  CHÚNG TA CHỈ CÓ THẮNG LỢI .KHÔNG ĐƯỢC PHÉP THẤT BẠI !
    


1 nhận xét:

  1. Bác dám nói ra một sự thật mà ít người có ý nghĩ như bác nhưng không dám nói

    Trả lờiXóa